/* */

KHI MẸ TÔI KHÓC

Tôi viêt dòng này chỉ để chia sẽ cảm nghĩ của tôi về mẹ tôi và mong cho những ai đang ở và còn mẹ hãy trân trọng điều đó dù là nhỏ nhất
Ngày trước khi mới sinh tôi mẹ đã khóc vì sung sướng dù có đau đớn, tôi khi ấy chưa cảm nhận được gì nhưng qua lời anh hai và chị ba thì tôi bik mẹ khóc vì sung sướng khi thấy tôi chào đời 1 cách khỏe mạnh.... ( Lần đầu tôi bik mẹ khóc )
Mẹ tôi là 1 con người rất cứng rắn và nghị lực theo tôi được bik vì hầu hết tuổi thơ tôi đều bên mẹ, mẹ luôn quan tâm chăm sóc cho anh em chúng tôi và cả ba tôi, ngày ấy dù nhà nghèo nhưng vẫn rộn tiếng cười, và chodù khó khăn mẹ tôi cũng chưa hề khóc.
hình minh họa
                           
Rồi thời gian cũng làm thay đổi con người ta, mẹ làm giáo viên phải nghỉ dạy để đi buôn mong đời sống gđ cũng đỡ hơn, ba tôi thì vẫn đi dạy...Nhưng rồi lòng dạ thay đổi ba tôi đã theo và cưới 1 người đàn bà khác, và ngày chia tay tuy tôi mới 6 tuổi nhưng tôi đã thấy mẹ khóc thật sự...Tôi nói ở đây ko phảilà chê trách ba tôi vì chuyện người lớn nhiều khi tôi cũng ko hiểu được, nhưng nói thật là ba tôi vẫn thương yêu anh em chúng tôi như lúc đầu dù ko còn bên cạnh...(đó là lần thứ 2 tôi thấy mẹ khóc )

Thời gian thay đổi, từ 1 nhà giáo mẹ tôi phải chạy vạy mua bán hàng ăn sáng cho mấy người trong xóm để nuôi tôi ăn học (anh chị tôi thì đã lớn nên đi học và làm ăn xa), tôi nhớ nhất là mỗi sáng sớm mẹ phải thức tầm 3h30 để giã cá mối lấy thịt làm chả cá bán bánh canh, nằm trong giường nghe tiếng giã chày của mẹ là tôi bik ngay ,mùa mưa thì cũng dậy sáng sớm để xay bột đúc bánh xèo hay bánh căng…cứ thế với gánh hàng ăn sáng mẹ đã nuôi tôi hết cấp 1, mà mẹ ko hề than khóc 1 lời vẫn cười nói vẫn la rầy tôi khi học kém…. 

Rồi có chuyện gì xảy ra tôi cũng ko bik, vào hôm đó mẹ lên trường xin cho tôi nghĩ và tối đó mẹ và tôi vào Sài Gòn, tôi hỏi mẹ chỉ nói đi thăm chị con ,mà tôi thấy mang đồ theo nhiều lắm….nhưng 1 thằng lớp 6 như tôi thì dc nghỉ học và đi Sài Gòn chơi là hạnh phúc lắm và lấy oai với mấy thằng bạn trong xóm thế là tôi đi…..Sau này nghe mẹ kể tôi mới biết rằng do đời sống ở quê nghèo khổ quá, gánh hàng của mẹ cũng ko đủ nuôi tôi ăn học nên mẹ phải dứt áo xa quê hương và gia đình người thân để ra đi lập nghiệp mong có 1 tương lai tốt hơn cho mẹ và nhất là cho tôi……… 

Thế là đời tôi lại bước sang trang mới, dc ở Sài Gòn hẳn hoi, được thấy sở thú, Đầm Sen, Kỳ hòa bằng mắt thật chứ ko phải qua Tivi hay sách báo…

Vào SG mẹ gửi tôi cho cô 5 là em của ba để tôi tiện việc đi học và mẹ tiện đi làm hơn…
Tôi thì cứ vô tư đihọc đi chơi thỏa thích chả cần bik mẹ làm j và làm đâu ra tiền để cung cấp chotôi hàng tuần….Bây giờ tôi đã hiểu mẹ làm gì…

Từ 1 người nhà giáo mẹ đã phải cúi mặt đi bưng phở cho ngườita, rồi đi rửa chân cho người bệnh…mà mẹ không hề kêu than hay khóc 1 lời ko hềtủi phận vì mẹ luôn nghĩ tới tôi khi làm và nó đã chính là động lực cho mẹ phấn đấu….

Ôi 1 thằng con vô tâm bất hiếu……..

Rồi thời gain cũng đã thay đổi theo năm tháng khi mẹ tôixin được 1 chân thủ quỹ cho 1 cty tư nhân, đời sống khá hơn, công việc đỡ nhọc hơn ….và tôi cũng đã lớn biết suy nghĩ hơn, vừa học vừa làm…Tôi và mẹ đã quyết định thuê 1 căn phòng vừa đủ 2 mẹ con ở chung cho vui… 

Và mong ước của mẹ tôi là tập họp lại hết những anh em của tôi lại ở chung 1 mái nhà cũng thành hiện thực, ngày ấy tôi thấy mẹ thật hạnh phúc…..

_Và giờ đây khi tôi đã lớn , ngày đám cưới tôi mẹ cũng đã khóc , khóc vì hạnh phúc dc nhìn thấy đứa con út bé bỏng của mẹ lập gia đình đàng hoàng _( Lần thứ 3 mẹ khóc vì hp)....
Giờ đây thì mẹ đã về hưu và đang ở nhà trông cháu nội và ngoại ,niềm vui được bù đắp sau bao nhiu năm cực khổ mà mẹ chưa hề than 1 lời… Con cám ơn mẹ
Con viết những dòng này ko phải để khoe mẹ của con mà để mẹ biết rằng dù gì hay bất cứ đâu con vẫn luôn nhớ những gì mẹ đã hi sinh….
Và con cũng rất yêu mẹ mọi ngày trong năm chứ ko riêng gì ngày PN hay ngày gì cả mẹ àh…
Chúc mẹ luôn sống khỏe và hạnh phúc dù có muộn… 
Theo :Tâm sự của mẹ  8/3