/* */

TRUY CẬP NHANH CÁC GIẢI TRÍ

Bão Lụt| Đọc báo| Tuổi trẻ| Thanh niên| 63 Tỉnh| Thư viện pháp luật| VB Chính phủ| Trang nhất| Youtube| Nhạc Zing

Quán trọ một đêm


Không phải quá vô lý khi một số người coi hôn nhân như canh bạc cuộc đời.
Sau nhiều đắn đo, suy tính, cuối cùng Hạnh Như cũng tự tay đặt cược cuộc đời mình vào canh bạc đầy may rủi ấy.
Hình minh họa

Cô chấp nhận lấy một người đàn ông hơn mình khá nhiều tuổi. Có lẽ sự cám dỗ về vật chất là thứ đầy ma lực, nó khiến người ta ngã gục mà không có sự kháng cự nào.

Khi mới vào công ty, đi tới đâu, Như cũng nghe thấy những lời bàn tán về ông giám đốc mới. Có người bảo: “Sếp mới được lắm! Nói được, làm được, mà chơi cũng được. Vậy mà không hiểu tại sao lại chịu tới hai lần đổ vỡ trong hôn nhân. Chắc tại mấy bà sướng mà không biết đường sướng, dư thừa vật chất lại dễ sinh hư…”.

Nhưng cũng có người lại tỏ vẻ am tường gốc ngọn đưa “sếp” lên bàn cân mổ xẻ một cách đầy thuyết phục: “Chẳng có kết quả nào lại không được hình thành từ một quá trình được bắt nguồn từ nguyên nhân, không có cơn bão nào không bắt nguồn từ giông gió.

Người phụ nữ không dễ gì vứt bỏ hạnh phúc của mình nếu như không có một hoàn cảnh trớ trêu chi phối. Một người đàn ông làm kinh doanh cũng không ai muốn tận thu một cuộc hôn nhân không sinh lời mà lại chịu bù lỗ”.

Lời êm tai cô nghe đã đủ mà lời trái tai cũng không sót lời nào, nhưng nhìn từ góc độ khách quan thì sếp Việt Dũng không phải là một người có dung mạo khó coi. Tuy không đẹp trai nhưng cũng trên mức trung bình, có phong độ đường hoàng của một người làm lãnh đạo.

Giọng nói trầm khàn của Dũng có sức cuốn hút đáng kể với người đối diện, lúc nào cũng tươi cười, thân thiện với cấp dưới là điều không dễ gì một người làm lãnh đạo có được.

Có mật ngọt thì ruồi mới tranh nhau đậu, vừa nghe nói sếp hiện vẫn đang độc thân là danh sách mạng lưới các “nàng ruồi” được thiết lập. Họ tranh giành tình cảm của Dũng, giống như người ta chen lấn nhau vào mua hàng giảm giá vậy. Không biết từ lúc nào, cô đã bị cuốn theo vào dòng chảy ấy.

Chẳng phải là kế toán trưởng nhưng Như luôn được Dũng đem theo trong mỗi lần gặp đối tác. Có lẽ vì ngoài vẻ đẹp mộc mạc không son phấn, Như còn sở hữu một cái đầu thông minh, nhanh nhạy, đã vài lần giúp anh chuyển bại thành thắng. Vô hình chung Như kiêm luôn cả vị trí thư kí của Dũng.

Có một số việc, nếu dừng lại ở lúc bắt đầu thì sẽ tốt đẹp biết mấy. Khi nhận ra giá trị của Như thì anh đã không ngần ngại mà “thưởng đơn thưởng kép”, thưởng phần trăm hoa hồng, thưởng chiến sĩ thi đua, thưởng sáng kiến và thưởng cả vì duyên. Cô đã tự cho phép mình nhận tất cả những lời tán dương khen tặng và phần thưởng đầy ngẫu hứng của Dũng.

Cô bước vào những cuộc hẹn hò kín rồi hở, công khai và bán công khai khiến cho các đối thủ lườm nguýt đầy ganh tỵ. Họ cùng nhau hưởng thụ những bữa tối sang trọng và xa hoa. Có lần cô giật mình khi phát hiện ra anh không lấy tiền từ ví để thanh toán, mà móc sâu vào túi quần rồi lôi ra một tập tiền được gói cẩn thận trong chiếc khăn mùi xoa.

Chiếc khăn được mở ra nhưng bên trong nó lại là một lớp túi nilon được gói ghém kĩ lưỡng và những đồng tiền dù mới hay cũ cũng không có lấy một nếp gấp. Thấy lạ, Như hỏi: “Sao anh cất cẩn thận thế. Em mà được cẩn thận như anh thì bố mẹ em đã mừng. Ví anh không dùng để cất tiền à?”.

Dũng trả lời qua loa: “Cẩn thận cũng tốt. Anh ghét nhất những người luộm thuộm và không ngăn nắp. Ví không để cất tiền thì cất giấy vụn à”.

Như muốn chứng minh lời mình vừa khẳng định, Dũng rút ví trong túi quần ra và mở khóa. Quả nhiên bên trong toàn là tiền và đô la còn mới cứng. Cô lấp lửng: “Sao anh lại chọn em? Em không khéo thu vén gia đình, cũng không giỏi nội trợ lại là gái tỉnh lẻ, bố mẹ là nông dân…”.

Dũng khảng khái: “Gái tỉnh lẻ thì có gì thua kém. Không cần em phải giỏi tất cả mọi việc vì anh không thuê một quản gia, không cần một cái két sắt chuyên cất tiền, cũng không cần một ô sin chỉ biết làm việc nội trợ. Em cứ làm những việc mình yêu thích”.

Thế rồi, cũng đến lúc Như ngẩng cao đầu đầy kiêu hãnh khoác tay Dũng lên xe hoa về ngôi nhà có đầy đủ tiện nghi mà cô hằng mong ước.

Lấy được chồng giàu, Như cũng muốn khoe khoang với bạn bè đôi chút và để bố mẹ “nở mày, nở mặt” với hàng xóm, cô thủ thỉ bên tai chồng: “Em muốn đi hưởng tuần trăng mật ở Nhật Bản, muốn được leo núi Phú Sĩ, được đến tháp Tokyo và ngắm hoa anh đào…”.

Cô đang say sưa thì bị Dũng cắt ngang: “Em đừng có mơ mộng hão huyền, hai người trước muốn đi Nha Trang và Đà Lạt, anh còn không sắp xếp được thời gian nói gì đến Nhật Bản. Nếu thích thì em tự đi một mình đến nơi nào mà em muốn”.

Trong đêm tân hôn, ngay sau khi “hoàn thành nhiệm vụ”, Dũng đã lăn ra ngủ, bỏ mặc người vợ mới đang bẽ bàng trong tiếc nuối. Không giống như mộng ban đầu, Như bước vào cuộc sống hôn nhân không hề dễ chịu.

Xin tiếp tục đi làm thì anh lý sự: “Em đã làm sếp bà rồi thì đến công ty sẽ làm mọi người khó xưng hô. Vả lại, anh không muốn em phải bon chen vật lộn với đời. Em hãy chuyên tâm làm một người vợ bình thường như bao người phụ nữ khác”.

Đặc biệt hơn, mỗi món đồ cô mua sắm đều phải lấy hóa đơn về giao nộp chồng. Mỗi lần đi siêu thị về, anh đều chăm chú xem tỉ mỉ đến từng món nhỏ xem giá cả ra sao. Lúc đầu Như chỉ nghĩ đó là thói quen của người làm kinh doanh, nhưng một lần cô vô tình xem được trong máy tính của chồng có hẳn một tập tin chuyên để lưu giữ tất cả các khoản thu chi trong gia đình, từ những món đồ vụn vặt nhất.

Vài lần Như lén biếu bố mẹ đẻ của mình mấy triệu để ông bà làm lại cái sân và mua con bò lấy sức kéo. Cô nghĩ đơn giản chỉ là biếu bố mẹ “mấy đồng bạc lẻ” thì chắc chồng mình cũng không hẹp hòi gì.

Lần đầu, lần thứ hai Dũng cho qua nhưng đến lần thứ ba, thì anh thẳng thừng chất vấn: “Em tiêu vào việc gì mà tháng này lệch nhau tới 5 triệu”. Lúc đó, Như mới té ngửa người, thì ra mọi chi tiêu trong nhà Dũng đều quản hết.

Anh không muốn vợ đi làm không phải vì yêu thương mà che chở, trái lại chỉ vì sợ Như gặp gỡ nhiều người sẽ lại phát tác căn bệnh thích mua sắm.

Biếu bố mẹ vợ mấy đồng coi như trả công “sinh thành dưỡng dục” thì anh bĩu môi: “Nhà này không phải trại tế bần, mà đem thóc đi vãi khắp nơi cho gà rừng hưởng thụ. Em muốn biếu bố mẹ thì cố mà nhịn bớt ăn và mua sắm ấy”.

Đến bây giờ Như mới hiểu vì sao hai người phụ nữ kia lại bỏ anh ra đi. Có ai biết dưới mặt hồ phẳng lặng kia là biết bao nhiêu con sóng đang chờ để nổi lên và con sóng trong lòng Như cũng đang trỗi dậy cồn cào và dữ dội.


Theo: Hạnh phúc gia đình
Tên nhân vật đã thay đổi 

Hướng dẫn đăng ký dịch vụ BankPlus để ủng hộ xây cầu ở Quảng Bình

(Theo Dân trí) - Báo điện tử Dân trí xin hướng dẫn cách thức sử dụng điện thoại di động cá nhân có đăng ký dịch vụ BankPlus để ủng hộ xây cầu ở Quảng Bình do Ngân hàng TMCP Quân đội hợp tác với Dân trí triển khai.

Click vào để tham gia 
Truy cập ứng dụng BankPlus trên điện thoại di động
Để truy cập BankPlus, khách hàng chọn :Menu > Viettel Plus > BankPlus
Lưu ý: Tùy từng dòng máy điện thoại di động mà ứng dụng Viettel Plus được đặt ở các vị trí khác nhau.

Các thao tác sau đây được thực hiện trên menu BankPlus:
Kích hoạt dịch vụ và đổi PIN lần đầu
Trước khi sử dụng dịch vụ, KH cần kích hoạt dịch vụ theo các bước như sau:

1.     Chọn Cai dat > Kích hoạt DV, bấm OK
2.     Nhập mã NHMB, bấm OK.
3.     Nhập mã PIN được cấp (gồm 06 chữ số trong tin nhắn được hệ thống gửi đến điện thoại sau khi đăng ký dịch vụ thành công), bấm OK.
4.     Nhập mã PIN mới gồm 06 chữ số, sau đó nhập lại mã PIN mới thêm một lần nữa. Hệ thống sẽ gửi thông báo “Kich hoat dich vu thanh cong” tới điện thoại của KH.

Sau khi khách hàng đăng ký kích hoạt dịch vụ BankPlus thành công, khách hàng nhắn tin theo cú pháp:

GT <dấu cách> 01683731451 rồi gửi đến 9889 (miễn phí)

* Ghi chú: Sau khi thực hiện thao tác trên tức là bạn đã tham gia ủng hộ 50.000 đồng đến chương trình xây cầu Quảng Bình (mã số 367) cho con em vùng lũ đến trường.
- Để sử dụng dịch vụ BankPlus chuyển tiền ủng hộ xây cầu ở Quảng Bình, bạn đọc cần có thẻ tài khoản cá nhân ở Ngân hàng Quân đội (MB) và sử dụng mạng Viễn thông quân đội Viettel có đăng ký dịch vụ BankPlus.

Một Việt Kiều ở Nhật ủng hộ 100 triệu đồng xây cầu tại Quảng Bình

Ông Ngô Hùng Lâm, một doanh nhân tại Nhật Bản đã trao số tiền trị giá 100 triệu đồng cho ĐSQ Việt Nam tại Nhật Bản để đóng góp cùng Báo Dân trí xây dựng một cây cầu cho trẻ em đi học tại xã Trọng Hóa, huyện Minh Hóa, tỉnh Quảng Bình.

Phát biểu tại Lễ tiếp nhận tiền quyên góp, Đại sứ Việt Nam tại Nhật Bản Nguyễn Phú Bình đánh giá cao tấm lòng hảo tâm của ông Ngô Hùng Lâm. Đại sứ cho rằng ông Lâm là tấm gương điển hình cho cộng đồng người Việt tại Nhật Bản vừa nỗ lực xây dựng sự nghiệp tại Nhật Bản vừa hết lòng hướng về đất nước.
Ông Ngô Hùng Lâm trao tiền quyên góp cho Đại sứ Nguyễn Phú Bình (Ảnh: Hoàng Anh Tuấn) 
Ông Ngô Hùng Lâm cho biết, qua Báo Dân trí được biết thông tin các em học sinh ở tỉnh Quảng Bình phải ngày hai buổi bơi qua sông để đến trường, ông đã quyết định đóng góp vào quỹ xây cầu của Báo Dân trí. Quyết định này được cả gia đình hưởng ứng khi 2 người con của ông cũng đóng góp 10% số tiền ủng hộ lần này. Ông Ngô Hùng Lâm chia sẻ:

“Đã là người Việt nam thì phong tục của Việt Nam chúng ta là lá lành đùm lá rách. Lời Bác cũng từng khuyên như thế, phải đùm bọc lẫn nhau mới thành đạt được. Ngày hôm nay cơm ăn áo mặc tôi đã có. Tôi không quên được những cháu gặp tai nạn hay hoàn cảnh nghèo khó ở quê nhà. Tôi bớt một chút lòng của mình để các cháu được ấm lòng. Tôi cũng mong sau này sẽ làm ăn được để có điều kiện giúp đỡ nhiều hơn cho các cháu. Đó là nguyện vọng của tôi.”

Ông Ngô Hùng Lâm là một doanh nhân chuyên kinh doanh siêu thị hoa. Ông đã có nhiều hoạt động hướng về quê hương như tặng quà cho trẻ em nhiễm chất độc da cam, ủng hộ cho Quỹ khuyến học Đèn đom đóm. Ông Lâm đang ấp ủ kế hoạch vận động quyên góp để xây trường học tại các vùng khó khăn ở Việt Nam.
Theo :Dân trí

Xót xa cảnh học sinh bơi qua sông tới trường

Hình ảnh học sinh bơi qua sông
Dưới đây là một đoạn phóng sự xúc động của Đài Truyền hình Việt Nam, mời bạn đọc cùng theo dõi:
(Hình ảnh ghi từ kênh VTV1 - Đài THVN)


ITEMS FOR OPERATION MSE

CHIẾN LƯỢC PLATFORM RA MẮT CHO MSE


HÀNG HẢI VIỆT NAM - CHIẾN LƯỢC PLATFORM RA MẮT CỦA BẠN TẠI VIỆT NAM HÀNG HẢI VIỆT NAM 

Là nền tảng kinh doanh quốc tế toàn diện nhất bao gồm tất cả các khía cạnh của đóng tàu, dịch vụ hàng hải và kỹ thuật, cổng và quản lý chuỗi cung cấp cơ hội.
Sự kiện này là một hội tụ đặc biệt của cộng đồng hàng hải toàn cầu trong một của hàng hải quan trọng nhất và xu hướng tăng điểm đến của thế giới-Việt Nam.

Trong phiên bản cuối cùng của nó, các sự kiện tổ chức thêm các sự kiện tương tác đồng thời và sự hiện diện quốc tế mạnh mẽ hơn từ 7 gian hàng quốc gia và chào đón 3.359 khách thương mại nhắm mục tiêu cao đến từ 19 quốc gia và vùng lãnh thổ.

Hàng hải Việt Nam năm 2013 sẽ cung cấp nhiều hơn, với một hiển thị lớn hơn và hỗ trợ quốc tế mạnh mẽ hơn từ những người chơi ngành công nghiệp hàng đầu, sự kiện này được dự kiến ​​sẽ vượt qua các bài thuyết trình trước.
Tại hội thảo 
                                            
Tham quan hệ thống mse
Hàng hải Việt Nam tại Trung tâm Triển lãm & Hội nghị Sài Gòn, Thành phố Hồ Chí Minh, Việt Nam
Show Opening Hour:
5 March 2013 : 10am to 5pm
6 & 7 March 2013 : 9am to 5pm

It must be why the Make Blog!


MSE should make a blog? A question that came out when we had yesterday in the cafeteria when ngbrol recess office. A logical question to me, because nowadays there are so many social media networks like facebook or twitter to accommodate the daily paper or uneg-uneg. PDF've not his time anymore, mas ....? That glimpse of my conversation with a friend who really play facebook hobby. Lately, many people who think that blogging does not include social media . How do you think, whether social media including blogging or not? In my opinion, blogging is social media. A wrong understanding if blogging is said is not part of social media or social networking . Have you ever heard questions like this? "I want to stop playing facebook, fear of addiction. I want to make a blog wrote it." 

Implicitly, the sentence has been said that if blogging is a different part of social media or social networking. Or like this, "Social Media vs. Blogs". The second example is understood as saying that blogging is not part of social media and blogs are a separate part of social media. Is this true? Well to answer that question, let's look at the definition of social media and social media examples of Wikipedia

Social media is online content created by people using highly accessible and scalable publishing technologies. At its most basic sense, social media is a shift in how people discover, read and share news, information and content. It's a fusion of Sociology and technology, transforming Monologues (one to many) into Dialogues (many to many) and is the democratization of information, transforming people from content readers into publishers. Social media has Become extremely popular Because it allows people to connect in the online world to form relationships for personal, political and business use. Businesses also refer to social media as user-generated content (UGC) or consumer-generated media (CGM).

Examples
Social media can take many different forms, Including Internet forums, weblogs, social blogs, wikis, podcasts, pictures and video . Technologies include: blogs, picture-sharing, vlogs, wall-postings, email, instant messaging, music-sharing, crowdsourcing, and voice over IP, to name a few. Examples of social media applications are Google Groups (reference, social networking), Wikipedia (reference), MySpace (social networking), Facebook (social networking), MouthShut.com yelp.com (product reviews), Youmeo (social network aggregation), Last.fm (personal music), YouTube (social networking and video sharing), Avatars United (social networking), Second Life (virtual reality), Flickr (photo sharing), Twitter (social networking and microblogging), Open Diary (blogging) , and other microblogs Such as Jaiku. Many of these social media services can be integrated via social network aggregation platforms like Mybloglog and Plaxo.

From the above definition of social media is obvious that the social media blog. Blogs are one of the first invention are included in several types and categories of social media . The one who spearheaded the formation of the blog social networking like facebook. I think we all know facebook. Perhaps because of the increasing number of models that develops social media, people no longer see the blog as part of social media. The lack of true understanding in my opinion.

So the conclusion from the above description, according to my blog is the best social media to deliver news content updates. On the other hand, social networking sites like facebook , myspace and twitter can be used to expose the news content of the blog to be accessible to many readers. Hopefully, through this paper, we can equate the notion that blogs are an important part and pioneer the creation of social media like myspace, twitter and facebook. As always if there is input, I am happy to accommodate for consideration, good afternoon and hopefully useful.

3 US ships in Vietnam to train with former foe


DANANG, Vietnam (AP) — Three U.S. Navy ships were welcomed Friday by former foe Vietnam for joint training, despite China’s irritation following weeks of fiery exchanges between the communist neighbors over disputed areas of the South China Sea.

U.S. and Vietnamese officials have stressed that the seven-day ship visit and naval training are part of routine exchanges planned long before tensions began flaring between China and Vietnam in late May. China has criticized the port call as inappropriate, saying it should have been rescheduled due to the ongoing squabble.

The U.S. visit, however, did send a message that the Navy remains a formidable maritime force in the region and is determined to build stronger military ties with smaller Southeast Asian countries.

“We’ve had a presence in the Western Pacific and the South China Sea for 50 to 60 years, even going back before World War II,” Rear Adm. Tom Carney, who’s leading the naval exchange, told reporters. “We will maintain a presence in the Western Pacific and the South China Sea as we have for decades, and we have no intention of departing from that kind of activity.”

He spoke on the pier in central Danang, once home to a bustling U.S. military base during the Vietnam War, in front of the diving and salvage ship USNS Safeguard. American and Vietnamese flags flapped in the steamy air from the ship, and two guided missile destroyers — USS Chung-Hoon and USS Preble — were visible off the coast.

The two navies will hold exchanges involving navigation and damage control along with dive and salvage training. No live-fire drills will be conducted.

Vietnam and China last month both announced their navies held such maneuvers individually in the South China Sea after relations hit a low point when Hanoi twice accused Beijing of hindering oil exploration within Vietnam’s economic exclusive zone.

China responded that Vietnamese boats had endangered Chinese fishermen in a different area near the contested resource-rich Spratly islands, claimed all or in part by both nations and several others.

Tempers appeared to be cooling after Chinese and Vietnamese officials met last month and announced they would work to negotiate a peaceful resolution. But Vietnamese state-run media and a border official on Wednesday accused armed Chinese soldiers of attacking and chasing a Vietnamese fishing boat near the disputed Paracel islands claimed by both countries.

The Philippines has also recently sparred with China, alleging similar interference with its energy exploration efforts in the South China Sea. The U.S. last month conducted similar joint naval exercises that included live-fire drills with the Philippines, a treaty ally.

On Monday in Beijing, top Chinese Gen. Chen Bingde criticized his U.S. counterpart for going forward with the exercises in Vietnam and the Philippines, calling it bad timing in light of the ongoing spats. Adm. Mike Mullen, chairman of the U.S. Joint Chiefs of Staff, defended the decision saying the exchanges were pre-planned.

“I don’t know when an appropriate time would be for these kind of activities, which are designed to promote friendship and cooperation,” Carney said from the Vietnam pier. “But I don’t think there’s ever a bad time to do those kind of activities.”

Washington has said that the South China Sea, home to major shipping lanes, is in its national interest. China, which has an expanding maritime influence, has designated the area as a core interest — essentially something it could go to war over. Worried smaller neighboring countries have looked to the U.S. to maintain a strong presence in the region.

“The U.S. has made its point and will continue to do so if pressed, but does not appear to be looking for a fight with Beijing on this issue,” said Ralph Cossa, president of Pacific Forum CSIS, a Hawaii-based think tank. “It is not likely to heed or back down as a result of Chinese ‘warnings,’ however, which will likely make Washington feel more compelled to respond.”
3 con tàu của mĩ tới ĐN/VN

The current U.S. visit to Vietnam involves about 700 sailors and builds on the first postwar port call in 2003 made to the former Saigon, now called Ho Chi Minh City. Since then, military relations have continued to grow with high-level defense visits and exchanges.

The two sides recently began working together to clean up dioxin contamination from the defoliant Agent Orange. It was mixed and stored at the U.S. air base in Danang and remains one of the lasting legacies of the Vietnam War that killed some 58,000 Americans and an estimated 3 million Vietnamese.

The war ended in 1975 when U.S.-backed South Vietnam fell to northern communist forces and the country was reunified. The U.S. and Vietnam shook hands in 1995 and established diplomatic relations, signing a landmark trade deal six years later. Today, the U.S. is Vietnam’s top export market, while Americans are among the country’s leading foreign investors.

KHI MẸ TÔI KHÓC

Tôi viêt dòng này chỉ để chia sẽ cảm nghĩ của tôi về mẹ tôi và mong cho những ai đang ở và còn mẹ hãy trân trọng điều đó dù là nhỏ nhất
Ngày trước khi mới sinh tôi mẹ đã khóc vì sung sướng dù có đau đớn, tôi khi ấy chưa cảm nhận được gì nhưng qua lời anh hai và chị ba thì tôi bik mẹ khóc vì sung sướng khi thấy tôi chào đời 1 cách khỏe mạnh.... ( Lần đầu tôi bik mẹ khóc )
Mẹ tôi là 1 con người rất cứng rắn và nghị lực theo tôi được bik vì hầu hết tuổi thơ tôi đều bên mẹ, mẹ luôn quan tâm chăm sóc cho anh em chúng tôi và cả ba tôi, ngày ấy dù nhà nghèo nhưng vẫn rộn tiếng cười, và chodù khó khăn mẹ tôi cũng chưa hề khóc.
hình minh họa
                           
Rồi thời gian cũng làm thay đổi con người ta, mẹ làm giáo viên phải nghỉ dạy để đi buôn mong đời sống gđ cũng đỡ hơn, ba tôi thì vẫn đi dạy...Nhưng rồi lòng dạ thay đổi ba tôi đã theo và cưới 1 người đàn bà khác, và ngày chia tay tuy tôi mới 6 tuổi nhưng tôi đã thấy mẹ khóc thật sự...Tôi nói ở đây ko phảilà chê trách ba tôi vì chuyện người lớn nhiều khi tôi cũng ko hiểu được, nhưng nói thật là ba tôi vẫn thương yêu anh em chúng tôi như lúc đầu dù ko còn bên cạnh...(đó là lần thứ 2 tôi thấy mẹ khóc )

Thời gian thay đổi, từ 1 nhà giáo mẹ tôi phải chạy vạy mua bán hàng ăn sáng cho mấy người trong xóm để nuôi tôi ăn học (anh chị tôi thì đã lớn nên đi học và làm ăn xa), tôi nhớ nhất là mỗi sáng sớm mẹ phải thức tầm 3h30 để giã cá mối lấy thịt làm chả cá bán bánh canh, nằm trong giường nghe tiếng giã chày của mẹ là tôi bik ngay ,mùa mưa thì cũng dậy sáng sớm để xay bột đúc bánh xèo hay bánh căng…cứ thế với gánh hàng ăn sáng mẹ đã nuôi tôi hết cấp 1, mà mẹ ko hề than khóc 1 lời vẫn cười nói vẫn la rầy tôi khi học kém…. 

Rồi có chuyện gì xảy ra tôi cũng ko bik, vào hôm đó mẹ lên trường xin cho tôi nghĩ và tối đó mẹ và tôi vào Sài Gòn, tôi hỏi mẹ chỉ nói đi thăm chị con ,mà tôi thấy mang đồ theo nhiều lắm….nhưng 1 thằng lớp 6 như tôi thì dc nghỉ học và đi Sài Gòn chơi là hạnh phúc lắm và lấy oai với mấy thằng bạn trong xóm thế là tôi đi…..Sau này nghe mẹ kể tôi mới biết rằng do đời sống ở quê nghèo khổ quá, gánh hàng của mẹ cũng ko đủ nuôi tôi ăn học nên mẹ phải dứt áo xa quê hương và gia đình người thân để ra đi lập nghiệp mong có 1 tương lai tốt hơn cho mẹ và nhất là cho tôi……… 

Thế là đời tôi lại bước sang trang mới, dc ở Sài Gòn hẳn hoi, được thấy sở thú, Đầm Sen, Kỳ hòa bằng mắt thật chứ ko phải qua Tivi hay sách báo…

Vào SG mẹ gửi tôi cho cô 5 là em của ba để tôi tiện việc đi học và mẹ tiện đi làm hơn…
Tôi thì cứ vô tư đihọc đi chơi thỏa thích chả cần bik mẹ làm j và làm đâu ra tiền để cung cấp chotôi hàng tuần….Bây giờ tôi đã hiểu mẹ làm gì…

Từ 1 người nhà giáo mẹ đã phải cúi mặt đi bưng phở cho ngườita, rồi đi rửa chân cho người bệnh…mà mẹ không hề kêu than hay khóc 1 lời ko hềtủi phận vì mẹ luôn nghĩ tới tôi khi làm và nó đã chính là động lực cho mẹ phấn đấu….

Ôi 1 thằng con vô tâm bất hiếu……..

Rồi thời gain cũng đã thay đổi theo năm tháng khi mẹ tôixin được 1 chân thủ quỹ cho 1 cty tư nhân, đời sống khá hơn, công việc đỡ nhọc hơn ….và tôi cũng đã lớn biết suy nghĩ hơn, vừa học vừa làm…Tôi và mẹ đã quyết định thuê 1 căn phòng vừa đủ 2 mẹ con ở chung cho vui… 

Và mong ước của mẹ tôi là tập họp lại hết những anh em của tôi lại ở chung 1 mái nhà cũng thành hiện thực, ngày ấy tôi thấy mẹ thật hạnh phúc…..

_Và giờ đây khi tôi đã lớn , ngày đám cưới tôi mẹ cũng đã khóc , khóc vì hạnh phúc dc nhìn thấy đứa con út bé bỏng của mẹ lập gia đình đàng hoàng _( Lần thứ 3 mẹ khóc vì hp)....
Giờ đây thì mẹ đã về hưu và đang ở nhà trông cháu nội và ngoại ,niềm vui được bù đắp sau bao nhiu năm cực khổ mà mẹ chưa hề than 1 lời… Con cám ơn mẹ
Con viết những dòng này ko phải để khoe mẹ của con mà để mẹ biết rằng dù gì hay bất cứ đâu con vẫn luôn nhớ những gì mẹ đã hi sinh….
Và con cũng rất yêu mẹ mọi ngày trong năm chứ ko riêng gì ngày PN hay ngày gì cả mẹ àh…
Chúc mẹ luôn sống khỏe và hạnh phúc dù có muộn… 
Theo :Tâm sự của mẹ  8/3

NHỮNG ĐIỀU HỌC TỪ CUỘC SỐNG

Hãy là cho nó tốt đẹp hơn

                                            
P/S: Bớt chút time để lắng nge, bạn sẽ thấy mình thanh thản, sức mạnh hơn rất nhiều...

1. Sở dĩ người ta đau khổ chính vì mãi đeo đuổi những thứ sai lầm.

2. Nếu anh không muốn rước phiền não vào mình, thì người khác cũng không cách nào gây phiền não cho bạn. Vì chính tâm bạn không buông xuống nổi.

3. Bạn hãy luôn cảm ơn những ai đem đến nghịch cảnh cho mình.

4. Bạn phải luôn mở lòng khoan dung lượng thứ cho chúng sanh, cho dù họ xấu bao nhiêu, thậm chí họ đã làm tổn thương bạn, bạn phải buông bỏ, mới có được niềm vui đích thực.

5. Khi bạn vui, phải nghĩ rằng niềm vui này không phải là vĩnh hằng. Khi bạn đau khổ, bạn hãy nghĩ rằng nỗi đau này cũng không trường tồn.

6. Sự chấp trước của ngày hôm nay sẽ là niềm hối hận cho ngày mai.

7. Bạn có thể có tình yêu nhưng đừng nên dính mắc, vì chia ly là lẽ tất nhiên.

8. Đừng lãng phí sinh mạng của mình trong những chốn mà nhất định bạn sẽ ân hận.

9. Khi nào bạn thật sự buông xuống thì lúc ấy bạn sẽ hết phiền não.

10. Mỗi một vết thương đều là một sự trưởng thành.

11. Người cuồng vọng còn cứu được, người tự ti thì vô phương, chỉ khi nhận thức được mình, hàng phục chính mình, sửa đổi mình, mới có thể thay đổi người khác.

12. Bạn đừng có thái độ bất mãn người ta hoài, bạn phải quay về kiểm điểm chính mình mới đúng. Bất mãn người khác là chuốc khổ cho chính bạn.

13. Một người nếu tự đáy lòng không thể tha thứ cho kẻ khác, thì lòng họ sẽ không bao giờ được thanh thản.

14. Người mà trong tâm chứa đầy cách nghĩ và cách nhìn của mình thì sẽ không bao giờ nghe được tiếng lòng người khác.

15. Hủy diệt người chỉ cần một câu, xây dựng người lại mất ngàn lời, xin bạn “Đa khẩu hạ lưu tình”.

16. Vốn dĩ không cần quay đầu lại xem người nguyền rủa bạn là ai? Giả sử bạn bị chó điên cắn bạn một phát, chẳng lẽ bạn cũng phải chạy đến cắn lại một phát?

17. Đừng bao giờ lãng phí một giây phút nào để nghĩ nhớ đến người bạn không hề yêu thích.

18. Mong bạn đem lòng từ bi và thái độ ôn hòa để bày tỏ những nỗi oan ức và bất mãn của mình, có như vậy người khác mới khả dĩ tiếp nhận.

19. Cùng là một chiếc bình như vậy, tại sao bạn lại chứa độc dược? Cùng một mảnh tâm tại sao bạn phải chứa đầy những não phiền như vậy?

20. Những thứ không đạt được, chúng ta sẽ luôn cho rằng nó đẹp đẽ, chính vì bạn hiểu nó quá ít, bạn không có thời gian ở chung với nó. Nhưng rồi một ngày nào đó khi bạn hiểu sâu sắc, bạn sẽ phát hiện nó vốn không đẹp như trong tưởng tượng của bạn.

21. Sống một ngày là có diễm phúc của một ngày, nên phải trân quý. Khi tôi khóc, tôi không có dép để mang thì tôi lại phát hiện có người không có chân.

22. Tốn thêm một chút tâm lực để chú ý người khác chi bằng bớt một chút tâm lực phản tỉnh chính mình, bạn hiểu chứ?

23. Hận thù người khác là một mất mát lớn nhất đối với mình.

24. Mỗi người ai cũng có mạng sống, nhưng không phải ai cũng hiểu được điều đó, thậm chí trân quý mạng sống của mình hơn. Người không hiểu được mạng sống thì mạng sống đối với họ mà nói chính là một sự trừng phạt.

25. Tình chấp là nguyên nhân của khổ não, buông tình chấp bạn mới được tự tại.

26. Đừng khẳng định về cách nghĩ của mình quá, như vậy sẽ đỡ phải hối hận hơn.

27. Khi bạn thành thật với chính mình, thế giới sẽ không ai lừa dối bạn.

28. Người che đậy khuyết điểm của mình bằng thủ đoạn tổn thương người khác là kẻ đê tiện.

29. Người âm thầm quan tâm chúc phúc người khác, đó là một sự bố thí vô hình.

30. Đừng gắng sức suy đoán cách nghĩ của người khác, nếu bạn không phán đoán chính xác bằng trí huệ và kinh nghiệm thì mắc phải nhầm lẫn là lẽ thường tình.

31. Muốn hiểu một người, chỉ cần xem mục đích đến và xuất phát điểm của họ có giống nhau không, thì có thể biết được họ có thật lòng không.

32. Chân lý của nhân sinh chỉ là giấu trong cái bình thường đơn điệu.

33. Người không tắm rửa thì càng xức nước hoa càng thấy thối. Danh tiếng và tôn quý đến từ sự chân tài thực học. Có đức tự nhiên thơm.

34. Thời gian sẽ trôi qua, để thời gian xóa sạch phiền não của bạn đi.

35. Bạn cứ xem những chuyện đơn thuần thành nghiêm trọng, như thế bạn sẽ rất đau khổ.

36. Người luôn e dè với thiện ý của người khác thì hết thuốc cứu chữa.

37. Nói một lời dối gian thì phải bịa thêm mười câu không thật nữa để đắp vào, cần gì khổ như vậy?

38. Sống một ngày vô ích, không làm được chuyện gì, thì chẳng khác gì kẻ phạm tội ăn trộm.

39. Quảng kết chúng duyên, chính là không làm tổn thương bất cứ người nào.

40. Im lặng là một câu trả lời hay nhất cho sự phỉ báng.

41. Cung kính đối với người là sự trang nghiêm cho chính mình.

42. Có lòng thương yêu vô tư thì sẽ có tất cả.

43. Đến là ngẫu nhiên, đi là tất nhiên. Cho nên bạn cần phải “Tùy duyên mà hằng bất biến, bất biến mà hằng tùy duyên”.

44. Từ bi là vũ khí tốt nhất của chính bạn.

45. Chỉ cần đối diện với hiện thực, bạn mới vượt qua hiện thực.

46. Lương tâm là tòa án công bằng nhất của mỗi người, bạn dối người khác được nhưng không bao giờ dối nổi lương tâm mình.

47. Người không biết yêu mình thì không thể yêu được người khác.

48. Có lúc chúng ta muốn thầm hỏi mình, chúng ta đang đeo đuổi cái gì? Chúng ta sống vì cái gì?

49. Đừng vì một chút tranh chấp mà xa lìa tình bạn chí thân của bạn, cũng đừng vì một chút oán giận mà quên đi thâm ân của người khác.

50. Cảm ơn đời với những gì tôi đã có, cảm ơn đời những gì tôi không có.

51. Nếu có thể đứng ở góc độ của người khác để nghĩ cho họ thì đó mới là từ bi.

52. Nói năng đừng có tánh châm chọc, đừng gây thương tổn, đừng khoe tài cán của mình, đừng phô điều xấu của người, tự nhiên sẽ hóa địch thành bạn.

53. Thành thật đối diện với mâu thuẫn và khuyết điểm trong tâm mình, đừng lừa dối chính mình.

54. Nhân quả không nợ chúng ta thứ gì, cho nên xin đừng oán trách nó.

55. Đa số người cả đời chỉ làm được ba việc: Dối mình, dối người, và bị người dối.

56. Tâm là tên lừa đảo lớn nhất, người khác có thể dối bạn nhất thời, nhưng nó lại gạt bạn suốt đời.

57. Chỉ cần tự giác tâm an, thì đông tây nam bắc đều tốt. Nếu còn một người chưa độ thì đừng nên thoát một mình.

58. Khi trong tay bạn nắm chặt một vật gì mà không buông xuống, thì bạn chỉ có mỗi thứ này, nếu bạn chịu buông xuống, thì bạn mới có cơ hội chọn lựa những thứ khác. Nếu một người luôn khư khư với quan niệm của mình, không chịu buông xuống thì trí huệ chỉ có thể đạt đến ở một mức độ nào đó mà thôi.

59. Nếu bạn có thể sống qua những ngày bình an, thì đó chính là một phúc phần rồi. Biết bao nhiêu người hôm nay đã không thấy được vầng thái dương của ngày mai, biết bao nhiêu người hôm nay đã trở thành tàn phế, biết bao nhiêu người hôm nay đã đánh mất tự do, biết bao nhiêu người hôm nay đã trở thành nước mất nhà tan.

60. Bạn có nhân sinh quan của bạn, tôi có nhân sinh quan của tôi, tôi không dính dáng gì tới bạn. Chỉ cần tôi có thể, tôi sẽ cảm hóa được bạn. Nếu không thể thì tôi đành cam chịu.

61. Bạn hy vọng nắm được sự vĩnh hằng thì bạn cần phải khống chế hiện tại.

62. Ác khẩu, mãi mãi đừng để nó thốt ra từ miệng chúng ta, cho dù người ta có xấu bao nhiêu, có ác bao nhiêu. Bạn càng nguyền rủa họ, tâm bạn càng bị nhiễm ô, bạn hãy nghĩ, họ chính là thiện tri thức của bạn.

63. Người khác có thể làm trái nhân quả, người khác có thể tổn hại chúng ta, đánh chúng ta, hủy báng chúng ta. Nhưng chúng ta đừng vì thế mà oán hận họ, vì sao? Vì chúng ta nhất định phải giữ một bản tánh hoàn chỉnh và một tâm hồn thanh tịnh.

64. Nếu một người chưa từng cảm nhận sự đau khổ khó khăn thì rất khó cảm thông cho người khác. Bạn muốn học tinh thần cứu khổ cứu nạn, thì trước hết phải chịu đựng được khổ nạn.

65. Thế giới vốn không thuộc về bạn, vì thế bạn không cần vứt bỏ, cái cần vứt bỏ chính là những tánh cố chấp. Vạn vật đều cung ứng cho ta, nhưng không thuộc về ta.

66. Bởi chúng ta không thể thay đổi được thế giới xung quanh, nên chúng ta đành phải sửa đổi chính mình, đối diện với tất cả bằng lòng từ bi và tâm trí huệ.

TẬP 15 "CHỊ ƠI...ANH YÊU EM"

Chẳng hiểu sao lúc đó mình tính phóng ngay lên Đà Lạt (Đã có lần khùng khùng nửa đêm mình chạy một mình lên Đà Lạt ăn sáng uống cafe rồi về    ).
Mình muốn rũ bỏ mọi thứ , bỏ lại chị , bỏ lại Sài Gòn đầy rẫy sự giả dối , lừa lọc ..

Chạy đến Thanh Đa thì mình quay đầu xe lại, chạy như điên trở lại . Có cái gì đó nó thức tỉnh mình , giằng xé , day dứt trong suy nghĩ của mình . Chị đang đau đớn như thế , cô đơn và sợ hãi như thế , mệt mỏi như thế. Tại sao mình lại bỏ rơi chị chứ ,mình đã từng biết bao nhiêu lần hứa sẽ ko rời xa chị dù bất cứ giá nào.Chính lúc này là lúc chị cần mình hơn bao giờ hết cơ mà . Hơn hết , tình cảm của mình lớn hơn cái sự căm ghét tức thời kia rất nhiều , rất rất nhiều . Tự nhiên mình cảm thấy thương chị vô hạn . Dù chị có làm gì mình , tàn độc ntn đi nữa , mình vẫn coi đó là quyền của chị, chị được phép làm thế , bởi vì , bởi vì mình thuộc về chị từ rất lâu rồi...
Chị chưa về vì còn phải nằm hồi sức . Mình biết vậy bèn ra ngoài cổng ngồi chờ , hình như là hơn 2 tiếng sau thì chị ra , bịt khẩu trang nhưng mình vẫn nhận ra ( Dù chị có trùm kín người đi nữa..) . Chị thấy mình đi tới thì hoảng hốt , lập cập đi nhanh hơn . Mình lại gần chị, chưa kịp nói gì thì chị lắp bắp van xin mình :'' Đừng đụng vào chị , chị sợ lắm , chị ko biết gì hết , chị ko biết gì hết mà ..em cút đi , cút đi ..chị sợ em lắm..em cút đi..chị xin em..em cút đi..'' . Rồi chị lấy tay bịt miệng , cố gìm tiếng nấc mạnh :'' đừng đụng vào chị , chị xin em ..cút đi...''.

Trời ơi , chưa bao giờ mình thấy chị như vậy. Con quỷ sợ hãi nó nhập vào người của chị mình rồi. Khổ thân chị quá , sao chị lại ra nông nỗi này hả chị ơi.....
Mình đứng nhìn chị , cố gắng trấn tĩnh chị :'' Chị đang mệt , để em chở chị về nhé..'' . Mình thò tay tính cầm balo của chị , chị giật lại rất nhanh :'' Khoonggggg..chị xin em mà H ơi .. '' . Rồi chị đi nhanh ra bãi gởi xe ..

Mình chạy xe chầm chậm theo chị ( 20km/h ) . Chị đi rất chậm , lâu lâu lại dừng lại gỡ kính đi ra lau , nước mắt làm mờ nó rồi, lâu lâu lại đưa tay bặm miệng để ngăn cái gì đó.. . Suốt cả quãng đường mình đi sau chị , nhìn dáng người nhỏ bé của chị , chiếc balo con rùa xanh của chị , có treo con sheep mặt ngố ,quà của mình . Cái balo của con nít học tiểu học.... Chị đi chậm , nhưng mình có cảm giác ko bao giờ mình có thể đuổi kịp chị để chọc chị như trước :''em ơi cho anh làm quen nha..'' . Ko bao giờ chị còn lè lưỡi :'' đồ khùng..'' rồi cười tươi ơi là tươi ........................
.

TẬP 14 "CHỊ ƠI...ANH YÊU EM"


Lúc này thì cơ thể mình thật sự nóng bừng rồi ,mình muốn xông vào hỏi chị, tra vấn chị , lôi chị đi ngay khỏi cái chỗ kinh tởm đấy ( lúc đấy 1 thằng con trai chưa nếm trải j nhiều như mình quan niệm như thế ) nhưng chút tỉnh táo còn lại khiến mình đứng chờ khoảng 30 phút trong tình trạng cực kì hồi hộp và chỉ còn biết cầu trời khấn phật cho chị mau chóng ra khỏi đó . Thời gian càng trôi qua sự nghi ngờ trong đầu mình càng lớn , lớn đến muốn nổ tung đầu óc , chị vào đó làm gì vậy chị ơi, thăm ai vậy chị ơi , sao chị không ra đi , trẽ rồi chị ơi , hay là chị vào đó để.. Nghĩ tới đó thì mình tự tay tát vào mặt mấy cái liền , tát rất mạnh , có lẽ đỏ hết 2 má vì tát đến rát tay , tự chửi mình khốn nạn khi đã nghi ngờ chị , với ai thì có thể chứ chị thì tuyệt đối không thể nào , ko bao giờ , mình tin là như thế mà...

Có lẽ nếu tiếp tục đứng ở ngoài , mình sẽ chết vì đau tim hay ức chế mất . Bản chất tò mò của con người mình bộc lộ một cách rõ ràng hơn bao giờ hết .Trước đây mình thuộc dạng vô tâm , lúc nào cũng có thể whatever và ''chắc ko có gì đâu ''...Nhưng lần này thì mình không thể , không thể !!!

Cuối cùng mình quyết định gởi xe rồi đi vào trong , bãi gởi xe hết chỗ nên mình phải đi vòng xuống phía nhà thuốc gởi rồi đi lên. Vào đến khu nạo phá thai ( đối diện cổng chính Từ Dũ ) thì mình bắt đầu dáo dác tìm chị , mình chỉ cầu mong chị ngồi đâu đó với một cô bạn , nắm tay an ủi người đó , thấy mình thì sẽ chạy lại ngạc nhiên hỏi mình sao lại vào đây ? Mình đang cố gắng gạt bỏ tất cả suy nghĩ trong đầu để nghĩ tới những điều tích cực nhất.. 

Bệnh viện đông quá , mình không nghĩ là nó lại đông đến mức ngồi la liệt cả những dãy chờ như thế . Trước đây mình tượng tượng những chỗ ntn thường rất u ám , mọi người đều im lặng và sợ hãi , giấu diếm . Nhưng sự thật lại hoàn toàn trái ngược , nó nhộn nhịp và ồn ào như cái chợ ..

Không thấy chị đâu cả , chị không thể đi ngõ khác ra được vì nó chỉ có một lối ra duy nhất . Cuối cùng mình mới đánh bạo hỏi một anh ngồi ghế đá , có vẻ như đang đợi bạn gái hoạc vợ . Anh ấy chỉ cho mình biết là nếu thai lớn thì ở dưới , còn thai mới hình thành thì lên lầu , dãy bên trái....

Mình cám ơn rồi vội vã lên trên lầu , phía trên ít người hơn . Ngồi ngoài chờ đa phần là phụ nữ .Vẫn ko thấy chị đâu cả, mình bắt đầu cảm thấy nhẹ nhõm đôi chút..
Mình đi đến cửa chính và nhìn vào trong ......

Chị của mình ngồi ngay đấy, trên chiếc giường nhỏ , phía trên là bảng hướng dẫn phòng tránh thai .Chị cúi gằm mặt nghe bác sĩ chỉ lên màn hình nói gì đó . Chị có nghe được gì không chị ơi.........
Chị mặc cái váy màu xanh da trời nhạt , rộng thùng thình....Chị ơi.. chị đang làm gì vậy , sao chị lại ngồi như thế , sao chị buồn thế , ai làm chị đau à , ai ăn hiếp chị à.. nói cho em nghe đi..Chị có biết là cảm giác của em lúc này thế nào ko chị ơi..Em chỉ muốn lao đầu ra cửa sổ và chết đi cho rồi...
 
Nhưng mình không đủ sức lực để nhấc chân nữa rồi , mình đổ gục xuống cầu thang , 2 tay ôm mặt , nước mắt tràn ra từ lúc nào..Lần đầu tiên trong đời , mình thấy cuộc đời vô nghĩa đến như thế , giả dối đến như thế...

Người ta đọc đến tên chị vào phòng , mình ngồi bật dậy . Gần như là vô thức , mình xông thẳng vào phòng hút thai chỉ toàn là đàn bà nằm la liệt hồi sức và những người đang chờ tới lượt. 

Mình túm chặt lấy tay chị , ko nói đc tiếng nào. Túm chặt lắm , chắc chắn là chị rất đau, tay chị mềm lắm mà , chị đau đến trào nước mắt..: Chị sợ hãi và run lẩy bẩy :'' Em ..em tha cho chị ..chị xin em..thả tay chị ra..tha cho chị...''
( Câu này giờ nó còn vang trong đầu mình cả ngàn lần , ngay cả lúc nằm mơ mình còn nghe chị nói )

Tất cả mọi người trong phòng đều ngơ ngác nhìn mình , ko ai nói một tiếng nào cả, ở cái chỗ này có lẽ thì nhìn sơ qua họ cũng hiểu điều gì đang xảy ra, chẳng ai có ý định ngăn cản hay làm j mình cả... ( những ngày sau đó ngày nào mình cũng lên mạng xem báo có đăng ko,sao mình lại bốc đồng đến như thế chứ, hic ) 

Một lúc thì mình thả tay chị ra , lững thững bỏ ra ngoài , bỏ lại chị với bàn tay hằn vết đỏ rực. Lúc đó trong đầu mình ko có gì cả , hoàn toàn trống rỗng . Cơ thể và suy nghĩ ko còn là của mình nữa...

Mình bước đi như người vô hồn , căm thù và ghê tởm chị .Chị thật bẩn thỉu và nhơ nhớp mà , sao chị lại có thể như thế được cơ chứ , mọi thứ về chị gần như bị nhuốm thành màu đen...

TẬP 13 "CHỊ ƠI...ANH YÊU EM"



Chẳng đi đâu xa , mình chở chị đến chỗ câu cá quen thuộc của 2 đứa mỗi lần rủ nhau trốn học. Dự định ban đầu của mình là muốn xin lỗi chị về chuyện đi Vũng Tàu , về cái chai, về việc có mặt của chị Thảo trong buổi cafe hôm đó. Mình định nói với chị mình đã hiểu lầm tình cảm chứ thật ra mình ko yêu chị , mình muốn trở lại là chị em như xưa , mình muốn níu kéo một cái gì đó , vô hình...
Ôi kĩ niệm xưa..đây rồi <3

Nhưng không hiểu sao đến phút cuối mình lại thay đổi ý định , dường như tình cảm chất chứa kìm nén trong lòng mình bấy lâu nay nó bùng phát một cách bất ngờ khi mình ngồi đối diện chị , nhìn chị hiền lành ngồi co ro chờ nghe mình nói. Như một cây kim đâm vào chiếc lốp xe đang căng mọng , mình túm chặt lấy tay chị nói như chưa bao giờ đc nói , nói lan man và rất dài dòng , tung tóe và thật dữ dội ..

Chị ngồi im re , thỉnh thoảng chị nói rất lí nhí :'' mình là chị em mà , mình là chị em mà..đừng làm chị sợ mà..'' . Mình đứng bật dậy , ôm chặt chị và quát rất to '' Chị nói dối , chị cũng yêu em , chị nói là chị thương em lắm mà , sao chị ko dám nhận chứ..chị nói đi , nói yêu em đi ..'' . Ôi cái thằng H điên này , mày chỉ là thằng ngộ nhận ngu ngốc thôi, ai mà thèm yêu một thằng điên như mày chứ , mày điên rồi H ạ , mày thật sự điên mất rồi....

Nhân viên của chỗ câu cá thấy ồn ào nên chạy lại xem , chị thấy thế nên đầy mình ra . Mình vẫn giữ chặt lấy chị , tưởng như khi thả chị ra rồi , chị sẽ chạy mất , mất hút như chú cá giật sẩy , sẽ ko bao giờ còn câu lại được nữa...

Thấy chị khóc , mình mới chịu bỏ chị ra . Chị vừa khóc vừa nói :'' H ơi đừng làm chị sợ mà , chị chỉ muốn mình là chị em thôi , chị ko muốn yêu ai nữa hết, hứa với chị đi H ơi..'' . Mình rất sợ nước mắt , đặc biệt là của chị . Mình ngồi thần một lúc không nói đc gì , ko dám hứa gì cả . Mình muốn kết thúc thật rồi ,mình đã suy nghĩ rất nhiều và mình ko muốn làm chị em nữa . Chị em để rồi một ngày nào đó có người khác cướp chị đi mất như lão M , lúc đấy làm sao mình sống nổi , làm sao mình có thể dành lại chị , sẽ ko có một chị Thảo thứ 2 nào hết....

Một tuần sau đó chị ko nghe máy của mình , tìm mọi cách trốn tránh mình , chị đang sợ phải đối mặt với mình. Những tin nhắn yêu đương nhớ nhung của mình gởi đến chị luôn nhận đc những tin reply rất ngắn gọn và giống nhau :'' Mình là chị em mà H ơi, chị không xứng đâu em ơi... '' . Mình cảm giác như chị nói câu này bằng hơi thở , nói đi nói lại đến lạc giọng .Mình thì cứng đầu nghĩ sẽ làm chị thay đổi , sẽ ko nhượng bộ chị một lần nữa. Sẽ không làm chị em nữa , chị sẽ thuộc về mình , sẽ là cô gái của mình, mình sẽ làm được. ..


Mình còn nhớ như in vào lúc 9am ngày 27/2 . Chị bất ngờ gọi cho mình nhờ mình làm một việc ( việc này mình xin giữ bí mật ) . Có lý do gì để mình từ chối chứ, mình đóng cửa đi ngay mặc dù còn cả tiếng nửa chị mới cần . 

Mình đến điểm hẹn ( nhà hát Thành Phố ) chờ chị , nửa tiếng sau thì chị ra . Chị cười với mình , nụ cười đầy mệt mỏi. Chị bảo là chị không nhờ đc ai nên mới nhờ đến mình , chị xin lỗi , nói chung là chị nói rất khách sáo , mặc dù đây chỉ là việc cỏn con và 2 chị em đã thân thiết đến dường nào . Mình gắt chị :'' Chị nói kiểu gì vậy , xin lỗi là sao , sao chị nói có vẻ xa cách quá vậy, chị coi em như người lạ ấy..'' . Chị lại cười chống chế :'' uh , chị quên...hì ''. 

Lúc chia tay chị , mình thấy trong mắt chị có cái j đó rất lạ , rất hoang mang và mơ hồ. Mình vốn là người nhạy cảm và hay để ý thái độ , chị lại là người cực kém giấu cảm xúc. Bản năng của thằng đàn ông cũng như việc xâu chuỗi những việc xảy ra trong những ngày vừa qua , những tin nhắn , cuộc gọi,thái độ và sự ấp úng trong câu trả lời của chị vừa nãy . Nó khiến cho mình quyết định..đi theo chị.  . Lần đầu tiên kể từ khi quen chị , mình nghi ngờ chị , nghi ngờ người không bao giờ biết nói dối , người mà mình tin tưởng hơn cả chính bản thân....

Sau một hồi lòng vòng thì chị dừng xe lại trước..BV Từ Dũ. Điều này khiến mình shock nặng. Nếu như là trước đây thì mình sẽ ko mảy may nghi ngờ , thậm chí còn chạy lại hỏi xem chị đi thăm ai. Nhưng lần này thì khác , nó có có cái j đó rất khó hiểu , cố vứt bỏ những nghi ngờ kinh tởm nhất trong đầu ra , mình cố gắng chờ chị , chờ chị. Cầu mong chị sẽ rời khỏi đó sau khi đã gặp ai , sau khi đã làm j đó, hoạc chị chỉ vô tình đi ngang qua.

Nhưng mà ko phải ,chị ko đi đâu hết mà đi thẳng vào dãy nhà đối diện phía khu BV Lớn , chỗ dành cho người ta nạo hút thai....

TẬP 12 "CHỊ ƠI...ANH YÊU EM"

Hình minh họa

Hình như con người khi đã đạt đến một cảnh giới vô thức nào đó , thì sẽ không cảm nhận mọi thứ như đau đớn , mùi vị ,sợ hãi... Tất cả hành động dường như không phải được điều khiển bằng bộ não , nó gần như là bản năng.

Mình chạy xe rất nhanh , kéo hết tốc lực của chiếc sirius cha truyền con nối . Chị ngồi sau ôm mình chặt cứng , van xin mình để chị xuống , để chị lau máu và đưa mình vào bệnh viện,mình biết là chị đang cảm thấy rất hoảng loạn , bình thường chạy xe có hơi nhanh một xíu là chị ngồi sau nhéo hoạc đấm bộp bộp vô lưng mình rồi , chị nhát lắm..

Gần đến thành phố vũng tàu thì cơ thể mình gần như kiệt sức , đầu óc như có hàng ngàn con ong vo ve ở phía trong . Mình dừng xe lại vì biết là ko thể chạy xe đc nữa , hơn hết là mình bắt đầu cảm thấy sự ngu dốt khi mạo hiểm tính mạng của chị như vậy. Mình ko còn nhớ lúc đó như thế nào nữa , hình như là mình rơi vào trạng thái nửa mê nửa tỉnh , sáng ngủ dậy thì thấy đang nằm trong bệnh viện . Chị ngủ gục ở dưới chân , tội nghiệp chị quá..

Mình nằm im nhìn chị ngủ , đầu mình đã bị cắt đi một chỏm tóc và băng kín mít , hơi ê ẩm nhưng ko đau. Nói thật là nhiều khi xem phim thấy cái cảnh này ,mình ngồi thẫn thờ mất mấy phút vì đồng cảm..

Một lúc thì chị tỉnh , mắt chị không đỏ mà gần như hai quầng mắt thâm đen , chắc chị vừa ngủ ngục, chưa bao giờ mình thấy chị như vậy . Chị hỏi han mình đủ kiểu ,mang đồ ăn nước uống cho mình , nắm tay mình . Thấy chị lại sắp khóc , mình nói ngay :'' chị ko đc khóc , em có chết đâu mà'' . Chị bặm môi nín . Mình cầm tay chị , nói với thái độ chân thành và tình cảm nhất mà mình có thể :'' chị quên chuyện hôm đi nha , quên hết đi , ko đáng để nhớ đâu..'' . Chị bảo :'' Hôm qua có chuyện gì vậy em?'' . Mình bật cười , lần đầu thấy chị trả lời thông minh quá ..

Buổi trưa đó , dù chị nằng nặc đòi ở lại nhưng mình ko chịu , nhất định bắt chị phải về đi học , phải về nhà. Mình biết ba chị là người ntn , tối qua mình đã ko nhớ tới điều này , cứ vô tâm nghĩ chị cũng tự do như mình...

Nằm viện 3 ngày thì mình xuất viện , thằng bạn mình đi xe đò xuống rồi chở mình về , chị nhờ nó thế .

Về đến nhà thì mình nhận được tin của chị , ba chị bắt chị phải về nhà ăn cơm trưa và phải có mặt ở nhà trước 9:15pm , đúng 15 phút khi tan học AV . Hình phạt sau một tối đi đêm mặc dù chị có nhắn tin về nhà xin phép , nhắn tin rồi tắt nguồn ngay..

Lúc đó mình cũng khá bình tĩnh vì đã lờ mờ cảm nhận đc qua những lần nói chuyện đt với chị . Với lại mình chủ quan nghĩ :'' chắc vài ngày nữa đc tha , chị lại qua nhà mình , lại ăn cơm trưa ,lại hát hò , sẽ không phải sợ xuất hiện của aM nữa, nó khiến mình lạc quan lên hẳn...''. Nhưng mình đã lầm , lầm to . 

Một tuần trôi qua , sốt ruột và lo lắng . Mình vẫn dành chở chị về nhà lúc học Av , vẫn thỉnh thoảng chờ chị trước cổng trường để đưa chị chai nước , hộp bánh . Nhưng thời gian của chị quá gấp gáp , lại đúng mùa thi cử nên gần như mình ko nói gì với chị được nhiều . Tối về chỉ biết gọi điện thoại , nhắn tin cho chị , chúc chị ngủ ngon qua FB , yahoo ..

Hai tuần trôi quá , chán nản thật sự . Lúc đó cảm giác gần như là thèm khát chị , tay chân bấn loạn muốn đấm đá cấu xé, chị chờ đến ngày chị qua nhà là sẽ bay thật chặt đến ôm chị , ôm cho chị nghẹt thở , ko cho chị thoát luôn. Sẽ nói với chị tất cả tình cảm chất chứa trong lòng bấy lâu nay, nói thật rõ ràng và rành mạch , ko thì thầm , thủ thỉ...

Sáng ngày thứ 16 thì nhận đc tin nhắn của chị :'' chắc từ nay chị không qua ăn trưa với em đc rồi cu ơi , ba chị nói nếu còn nhắc đến chuyện này một lần nữa thì... Với lại H ơi , đừng yêu chị nha , chị sợ lắm , mình là chị em mà..''

Mình gọi lại ngay cho chị , tiếng nhạc chuông ''mèo con rửa mặt'' mà nghe sao nặng nề đến thế. Mình biết chị ngồi ngay đó mà ko nghe máy , chị đang sợ mình , sợ yêu , sợ đàn ông , sợ tất cả , mình vô tâm chỉ nghĩ đến bản thân mình mà dường như quá nóng vội và nông nổi , khiến chị khó xử. Tối qua mình đã nhắn một tin chúc ngủ ngon cho chị kèm theo ba chữ '' anh yêu em'' ở cuối , điều mà mình chưa bao giờ làm, và tin nhắn vừa rồi của chị gần như là tin reply của chị..

Chiều hôm đó mình chờ chị trước cổng trường . Chị thấy mình thì đi chậm lại , khác hẳn với vẻ tung tăng như bố đón trước đây . Chị hỏi trước :'' hôm nay em ko đi học hả ?'' . Mình nói luôn :'' Hôm nay em nghỉ , chị cũng nghỉ hôm nay nhé , em muốn nói chuyện với chị..'' .
 Không kịp để chị trả lời , mình với tay lấy balo của chị bỏ lên phía trước . Chị ngoan ngoãn ngồi lên sau xe mình , ngoan ngoãn một cách tội nghiệp . Mình đang ép chị , đang làm chị sợ, mình …..><